Anh là ai mà gieo bao niềm nhớ
Cho hồn tôi bỡ ngỡ với nắng chiều
Anh là ai làm tôi thấy buồn hiu
Trong cô quạnh hồn đăm chiêu nhung nhớ?
Anh là ai – phải chăng người muôn thuở
Cho lòng tôi thoáng chốc lỡ nhớ thương
Chiều nhạt nắng xao động xứ biên cương
Tôi bỗng thấy ngát hương ân tình ấy!