Phút yếu lòng
Hỡi nhân thế đời thường là oan trái
Ta gieo mình vào nỗi khổ trần ai
Sống ở đời thiên hạ nhiều chê bai
Thỏa lòng người ôi điều ta còn ngại!
Có lúc ngẫm thấy mình đang hóa dại
Thọc tay vào hái trái ngọt bụi gai
Rồi uất ức trong từng tiếng thở dài...
Say thơ người ta nào còn mê mải.
Chuyện trên đời nhiều trắng đen, trái phải
Thôi cũng đành lẫn lộn giữa đúng sai
Lòng kiêu hùng ta chưa binh đã bại
Để ô danh nhục tiếng tháng năm dài.
Còn nói chi vỗ ngực gọi anh tài
Ta ngã gục chỉ khó khăn một ải
Tiễn người về nếu sau còn quay lại
Đốt dùm ta nấm mộ điếu "Tình phai!"
Ta chẳng còn gì lưu luyến cho những éo le đã mặc lên ta. Do ta cũng được, do bạn cũng được, do bất cứ người nào khác cũng được. Sự thật trong ta và suy nghĩ trong người vẫn chưa hề thay đổi qua những gì đã xảy ra. Ta không có gì hối tiếc cho bản thân mình, ta chỉ thật tiếc cho cái ý nghĩa chung đã không còn nữa. Thật vô cùng đáng buồn!