Bỗng nhớ về Mercury, thành viên trụ cột nhiệt tình
Hội Cầm Thơ ngày ấy. Đọc lại những dòng thơ tình này, không quên được giọt buồn giữa đại dương ngự trong sóng lòng
Sao Thủy.
Có phải người em thương?có phải anh người em thương không nhỉ!
sao em gọi bằng tiếng tri kỉ thân thương
có phải không sao em thức đêm trường
bên trang giấy vấn vương lời thơ đó
thơ em ảo tưởng là lời mây lời gió
bay vút lên trời rồi bỏ lại biển khơi
những vần thơ theo sóng biển chơi vơi
trôi vô định không bến bờ chờ đợi
anh ở nơi đâu chốn phương trời vời vợi
vẫn giấc mơ buồn em cứ mãi rong chơi
nghe tiếng chim kêu bao khúc nhạc không lời
mình em cô lẻ ở bên bờ nỗi nhớ..!
Mercury (tinhemlabienrong17)
.....................................................
Sa mạc là emanh biết chăng sa mạc chính là em?
mà ngộ nhận anh xem là biển cả!
cứ bảo rằng sóng xô bờ dữ quá
không anh à... biển hiền lắm dịu êm..!
sa mạc nào nắng cứ đổ nhiều thêm
cho lữ khách cứ xa dần lẫn tránh
chốn hoang sơ bốn mùa không hơi lạnh
anh mơ gì tấc đất trổ cây xanh!
sa mạc này có lạ lắm không anh?
không giống biển thoảng trong lành gió mát
không có sóng cứ rì rào khẽ hát
em là em là sa mạc khô cằn!
anh biết rồi anh có sợ lắm chăng?
không phải biển không chị hằng anh ngắm
mà là em muôn trùng nơi xa thẳm
sa mạc buồn hoang vắng lắm người ơi!
biển nơi nào đã mất tự lâu đời
ngày xưa đó cả vùng trời mơ mộng
biển êm đềm với muôn ngàn con sóng
đã hết rồi xin thuyền chớ ngóng trông
còn lại đây chỉ sa mạc mênh mông
không đến được vì trong lòng rực lửa
sa mạc khô đốt rồi lời thề hứa
chẳng còn gì ngoài một nửa thương đau
sa mạc không hạnh phúc ở bên nhau
anh tìm biển, biển ngọt ngào nào ấy
sa mạc sầu ngàn năm không trỗi dậy
bến bờ yêu sa mạc vẫy tay chào!
Mercury (tinhemlabienrong17)